Thứ Sáu, 10 tháng 5, 2013

THẾ LÀ HẾT.


Viết bởi: LÊ THỊ CÁ NGẠNH

“Thế là hết chiều nay anh đi mãi.
Còn mong chi ngày trở lại”… anh Đàm ơi! Là anh Đàm ơi!!!! Hu hu!!!

Cả Hội Văn Học Nai Đồng bàng hoàng khi nghe lão bà bà Hồng Chương khóc rống riết. Vì sao anh ra đi không một lời trăn trối?  Vì sao anh lại “tự nguyện” rời bỏ tất cả các chức vụ tại Hội VHNT Nai Đồng khi tuổi trai còn đang sức...Vì sao anh bỏ các em bơ vơ? Từ đây không còn ai lăng xê để thơ  thần tụi em xuất hiện đều đều trên Văn nghệ Nai Đồng nữa.. Hu hu là hu hu!!!!
Anh bỏ đi thật sao, khi bao điều ấp ủ chưa thành.
Anh ra đi thì dự án biến tờ Văn Nghệ Nai đồng thành Nghĩa Địa để kinh doanh CÁO PHÓ- TIN BUỒN coi như thất bại hoàn toàn. Mai mốt vợ con văn nghệ sĩ và quan chức chết đi thì còn ai biết tên để mà nhắc nhở. Không biết ông Tổng biên tập mới có nhớ tên cha- tên mẹ- vợ- con anh mà cho một cáo phó không? Hu hu…!!!
Anh ra đi thì dự án “ Trồng cây dầu trước sân ủy ban..” cũng coi như tan tành. Rồi đây những lời cây dầu lạc điệu không ai ghi lại thành thơ để nhớ công lao của anh. Phải trách thằng cha nào đã viết bài “văn tế cây dầu”. Hình như nó đã ám vào anh, vận vào anh để có kết quả bi thảm hôm nay. Hu hu…!!
Anh ra đi thì ngôi TRƯỜNG NẰM SỜ mà anh bỏ bao công sức xây dựng trong Hội cũng không ai học. Miếng VÕ ẤM mà chị Minh dạy ngày nào vào “bộ hạ” của anh cũng bị thất truyền. Hu  hu là hu  hu..!!!
Anh ra đi thì ước mơ phủ kín đồng xanh Nông nghiệp Nai Đồng bằng CỎ XUYẾN CHI  cũng lụi tàn. Hu hu là hu hu!!!
………..
       Anh Đàm ơi là anh Đàm ơi! Anh đi đâu mà vội? Sao không truyền ngôi cho Hăng Khán- biên tập văn xuôi hay cho biên tập thơ Biên Hòa nắng gió mênh mông/ Cô, trò mẫu giáo mở lòng “ Hướng Dương…”mà lại để cho Hoa Ma Ham đi mời Ka Rỉn về. (Em biết Ka rỉn cũng không tài cán gì, giỏi lắm cũng chỉ làm được ba bảy hăm mốt ngày. Nhưng vì Hoa Ma Ham lỡ ăn mấy bao trái cây quà biếu nên phải trả nghĩa) U chu choa là tội lắm anh Đàm ơi.
Thôi thì sự thể đã rõ ràng, anh cứ bình tâm mà ra đi. (Có người nói anh là Đào Nhiệm- cũng cứ được). Sự hạ cánh của anh tuy đau đớn nhưng nó là hợp qui luật đào thải của xã hội và may mắn cho anh. Anh cứ thanh thản về bên kia gặp cụ Nam Ngu mà an phận bất tài. Có điều, anh  đi rồi  cũng nên nhớ tới bạn bè cùng mâm cùng chiếu. Nếu bên đó có điều kiện thì anh cũng rút Hoa Ma Ham qua luôn cho tròn ê kip. Hu hu… Nếu bước đầu khó khăn thì anh nên dẫn cả ê kip ra cụ Hữ Thỉnh để xin việc. Bảo đảm cụ còn nhớ anh qua bài thơ Cây dầu…
Chúc anh thượng lộ bình an! Hu hu ….. !!!  
                                          LÊ THỊ CÁ NGẠNH

1 nhận xét:

  1. thế là hết, anh đã đi về đâu đó mà mộc không còn gặp lại anh nữa, thế mà trong tâm mộc lại tính tết nầy thế nào cũng mời anh đi offline xuân 2014 ...
    nhanh quá anh ơi, thoắt cái đã hơn năm rồi, kể từ ngày offline hè 2012 đó, anh đến với anh em blog cũng với anh Xuân Bão, bằng tấm lòng chân tình, bằng sự hiểu biết của một bậc đàn anh trong lĩnh vực văn nghệ ...
    anh đi rồi nhưng trong mộc, trong bạn bè blog yahoo vẫn còn một anh Văn Biên Hoà rất chi hài hước, rất chi thấu tình đạt lý chống lại cái xấu, cái ác, cái chưa phải trong nghiệp cầm bút ...
    chiều nay nghe tin anh mất, quá muộn, nhưng vẫn hơn là không biết, mộc loay hoay mãi mới tìm được blog của anh, đọc vội vàng entry cuối cùng rồi ngồi thừ ra đây, gõ gõ ghi ghi ...
    anh đi về phía cây dầu
    ngả nghiêng sau bão táp bâu bấn chiều
    bóng uỷ ban lặng lẽ xiêu
    hắt câu thơ bết bê nhiều ít anh ...
    thôi thì số phận nó thế, mặc dầu anh đi hơi sớm, nhưng vẫn phải đi, mộc xin chia buồn cùng gia đình, kính chúc anh phiêu diêu miền cực lạc anh nhé!
    bình địa mộc!

    Trả lờiXóa